Vài gốc cây cổ thụ ven quốc lộ mọc thành cụm đi qua xã Nguyên Khê, huyện Đông Anh (Hà Nội) được tận dụng làm nơi nghỉ chân giữa đường.
Võng vải được mắc ngang dọc quanh những gốc cây, cứ 15.000 đồng/h tha hồ cho khách xuôi từ Thái Nguyên xuống hay ngược từ Hà Nội lên có một điểm dừng chân lý tưởng giữa hành trình. Nhờ có cái góc nghỉ dân dã này với chợ bán ngô ven đường mà công viên Cầu Đôi gần đấy cũng bớt hiu quạnh hơn.
Sau cái vẻ ngoài yên bình của khu vườn mát mẻ ấy lại ẩn chứa biết bao chuyện. Chị Thu – một người bán hàng – kể lại sau cái nhìn gườm gườm của quán bên cạnh. “Đấy là ông anh họ tôi đấy. Nhưng chẳng còn tình nghĩa gì đâu. Vì mỗi chuyện khách thường chọn hàng tôi ngồi mà ông ấy đánh tôi, chồng và em tôi ra bênh, thế là bị quy kết cho đi tù luôn 6 năm”.
Khu vực Đông Anh.
Nhưng mặc kệ cho những chuyện buồn muôn thuở sau lũy tre làng đó, người ta vẫn vào ra nườm nượp để thưởng thức cái không khí mát rượi có một không hai trên con đường thiên lý. Khoản tiền nhỏ hằng tháng mà gần 10 hộ kinh doanh đó đóng cho xã Nguyên Khê xem ra còn rẻ chán với lượng khách ra vào mỗi ngày nơi đây. Có những lái xe đường dài, hay có những đôi chán cảnh phố phường chật hẹp chỉ cần phóng xe vèo qua cầu Thăng Long, thế là đã có chỗ tâm sự mát mẻ.
Quang Anh – sinh viên ĐH Mỏ Địa chất – cho biết: “Nhà tôi trên phố Trần Quốc Toản, lại đi học xa tới hơn chục cây số, hằng ngày chịu đựng gió bụi mãi nên rất thèm một khoảng không gian xanh như thế này. Hôm nào đi học về sớm, tôi cùng bạn bè lại sang đây nghỉ ngơi. Có những hôm thi cử mệt quá nằm võng thiu thiu ngủ đến chiều lúc nào không biết”.
Du lịch ngoại ô từ lâu được xem là hình thức du lịch giá rẻ bởi những tiện ích của nó đem lại. Hà Nội có nhiều huyện như Gia Lâm, Đông Anh, Thanh Trì, Từ Liêm… Xem ra, chỉ có Đông Anh là gần và có không gian mát mẻ dễ chịu hơn cả. Chỉ cần xuôi xe qua cầu Thăng Long, hay vượt sông Hồng từ cầu Long Biên chạy men con đê sông Đuống uốn lượn bắt mắt đã thấy mở rộng ngút ngàn con đường Hà Nội – Thái Nguyên.
Đông Anh nằm trên trục đường thiên lý đó với những cánh đồng ngát xanh, những bãi ngô ven sông ngút ngát cùng đầm lầy và ao chuông hấp dẫn. Dù chỉ đi trên đường chậm rãi cũng đủ thấy cả một bầu không khí dễ chịu tràn trề trong lồng ngực xua đi bao cảm giác bực bội.
Nhưng vùng Đông Anh không chỉ có những khoảng sân vườn rộng rãi, không chỉ có đầm Vân Trì thênh thang thơm ngát sen vào mùa hạ và mênh mang nước vào mùa thu. Đoạn đường Phù Lỗ – Đông Anh từ lâu nổi tiếng với đặc sản ngô nếp. Những dẫy quán nằm sát đường khói lượn như sóng mỗi chiều giờ đã được thu gom thành chợ với biển giăng to quán quà ngô biển hiệu điệu đà: Ngô Đông Anh.
Cách đây vài năm, đi thăm quan ngoại ô thường chỉ đi như chiếu lệ, giờ thì sức xe máy, ôtô thay cho sức người gò lưng đạp xe nên đi dạo ngoại ô mỗi chiều lại là thú vui của không ít người. Rõ ràng, cái khoảng không gian mênh mông được trải ra bởi cánh đồng ngô ngút ngát xanh đang độ thu hoạch và những đầm lầy ao chuôm nối tiếp nhau tương truyền do dấu chân ngựa Gióng tạo ra vẫn đang hút khách.
Vài năm nữa, không biết cái vùng ngoại ô thơ mộng này có bị những mảng khối bêtông đô thị hóa hút vào trong lòng không? Vài năm nữa, liệu những nồi ngô luộc thơm mát, những người dân chân chất có biến đổi hay mai một dần như câu chuyện buồn của bà chủ quán không… Cũng chẳng biết nữa(!?)
Lao động