Có những buổi chiều muộn, nắng không còn gắt, gió thổi nhè nhẹ qua hàng dừa trước sân, lòng người bỗng chùng xuống, thèm một thứ gì đó vừa quen vừa lạ – như một món ăn mang theo mùi vị của biển nhưng lại được thêm chút ấm nồng từ ngọn lửa và vị cay xé từ ớt tươi. Và thế là tôm sú nướng cay hiện lên trong đầu tôi như một ký ức chẳng bao giờ nguôi.
Món ăn ấy không cần quá nhiều nguyên liệu cầu kỳ. Tôm sú tươi – những con to, thịt chắc, vỏ bóng, vẫn còn vẫy đuôi trong thau nước – chính là linh hồn. Chọn được mẻ tôm vừa đánh bắt là coi như đã có một nửa thành công. Chúng mang trong mình vị ngọt mặn tự nhiên của biển, và điều tôi thích nhất chính là cái cảm giác sờ tay vào lớp vỏ mát lạnh, tưởng như đang chạm vào đại dương xanh thẳm.
Bắt đầu từ một buổi tụ họp giản dị
Hôm ấy, tôi và lũ bạn học cũ hẹn nhau tụ họp ở nhà ngoại vùng ven biển. Mỗi người mang theo một món. Riêng tôi thì mang về một ký tôm sú tươi rói, vừa mua ở chợ sáng. Thật ra, tôi cũng chẳng phải đầu bếp chuyên nghiệp gì, nhưng tôi biết cách để làm mọi người cười và… đói bụng.
Chúng tôi nhóm bếp than sau nhà. Lúc ấy trời bắt đầu ngả bóng, tiếng sóng rì rào đâu đó ngoài xa vọng lại, thi thoảng có tiếng gió lùa qua đám lá chuối xào xạc. Tôi ướp tôm bằng sa tế, tỏi băm, một chút mật ong cho dịu lại, và một ít nước cốt chanh. Ớt băm thì không thể thiếu – vì món này phải cay thì mới đúng kiểu.
Tôm được xếp ngay ngắn lên vỉ. Chỉ một lát sau, tiếng mỡ cháy tí tách vang lên, rồi mùi thơm của sa tế và tỏi bắt đầu lan toả. Vài đứa bạn không chịu nổi, chạy lại giành nhau trở mặt tôm, vừa cười vừa hít hà. Ánh lửa hồng phản chiếu lên những con tôm bóng mỡ, vỏ chuyển dần sang màu cam óng ánh, trông đến là hấp dẫn.
Xem thêm giá chả cá thu ngon
Vị cay – không chỉ là cảm giác nơi đầu lưỡi
Điều làm tôm sú nướng cay trở nên đặc biệt không chỉ ở vị ngọt đậm đà của thịt tôm khi chín tới, mà còn ở cái hậu vị tê tê, cay nồng lan dần trong khoang miệng. Ăn một con là muốn ăn thêm con nữa, rồi thêm nữa – cho đến khi đầu lưỡi nóng ran nhưng không ai chịu dừng lại.
Chúng tôi ăn tôm không cần cầu kỳ – không nước chấm, không đĩa đũa gì nhiều. Chỉ có mấy tờ giấy báo lót bàn, tay bóc vỏ, miệng cười rôm rả, và tiếng xì xụp khi có đứa cay quá phải hớp nước đá. Có lẽ, món ăn ngon nhất là món ăn ta dùng cùng những người thân quen, dưới một mái hiên xưa cũ, trong một buổi chiều chẳng cần phải vội vã.
Tôm sú nướng cay – một cách để nhớ biển, nhớ người
Bây giờ, mỗi khi xa nhà, sống giữa phố thị đông đúc và đầy ắp đồ ăn nhanh, tôi lại nhớ món tôm sú nướng cay đến nao lòng. Nhớ mùi thơm ám cả tay, nhớ cảm giác nóng rực nơi đầu lưỡi, nhớ giọng nói ồn ào của bạn bè dưới ánh lửa hồng. Món ăn ấy – tuy giản dị – nhưng lại lưu giữ được nhiều hơn cả vị cay và vị ngọt: nó giữ lại cả một phần tuổi trẻ, cả một khoảng trời ký ức êm đềm.
Và nếu bạn hỏi tôi, món ăn nào vừa mang được tinh thần biển khơi, vừa đong đầy sự ấm áp của con người Việt – tôi sẽ không ngần ngại nói rằng đó chính là tôm sú nướng cay. Không cần đến nhà hàng sang trọng, chỉ cần có tôm tươi, bếp than và một vài người bạn để chia sẻ, là bạn đã có trong tay một món ăn làm ấm cả buổi chiều.
Vị cay ấy, thực ra không làm bỏng miệng, mà làm ấm tim.