Nếu có một cuộc thi để vinh danh những món đồ “chịu thương chịu khó” nhất trong đời sống thường ngày, tôi tin chắc Nokia 105 sẽ đường hoàng bước lên bục nhận giải – không phải vì vẻ ngoài hoành tráng, mà vì sức chịu đựng phi thường ẩn sau lớp vỏ nhựa đơn sơ ấy.
Tôi kể bạn nghe một câu chuyện nhỏ – thật như những viên sỏi dưới lòng bàn chân.
Chiếc Nokia 105 đầu tiên tôi mua không phải cho tôi, mà cho ba tôi. Lúc ấy, ông chỉ vừa mới nghỉ hưu sau mấy chục năm làm bảo vệ cho một nhà máy cơ khí. Trong tay ông ngày nào cũng là cờ-lê, mỡ máy, bụi sắt và tiếng động cơ nổ đùng đùng. Tôi mua chiếc máy đơn giản này vì nghĩ: “Chắc ba sẽ cần một thứ gì đó ít phải lo, dễ dùng, và quan trọng nhất – không hỏng vặt.”
Chẳng ngờ chiếc máy ấy sống sót với ông… gần như bất tử.
Bền như ký ức, dai như tuổi thơ
Đã bao lần tôi thấy ông làm rơi nó khi trèo lên gác lấy lúa, hoặc khi chạy ra cổng giữa cơn mưa lất phất. Có hôm nó nằm dưới mấy bao phân khô từ chiều hôm trước, sáng hôm sau mới nhớ ra – mở lên, pin vẫn còn 2 vạch. Ông bảo vui: “Máy này chắc đi lính cũng không sợ đạn.”
Chiếc Nokia 105 đó còn từng… rớt xuống ao. Đúng vậy. Trong một lần ông rửa tay ở bờ ruộng, máy tuột khỏi túi áo và “bõm!” – tôi chứng kiến cảnh tượng ấy, tưởng đã xong đời. Nhưng không, ba lội xuống vớt lên, tháo pin, phơi nắng nửa buổi, rồi gắn lại – vẫn reo lên những âm thanh quen thuộc như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Không cần phải “thông minh” để trường tồn
Giữa thời đại điện thoại thông minh với vỏ kính bóng loáng, chip mạnh, màn hình cong… đôi khi thứ chúng ta thật sự cần chỉ là một chiếc máy biết cách “tồn tại”. Nokia 105 chẳng chạy ứng dụng nào, chẳng kết nối mạng, cũng không cập nhật phần mềm mỗi tháng. Nhưng đổi lại, nó có một “phần cứng” đúng nghĩa – không ngại va đập, không chê ẩm ướt, không bị sốc điện chỉ vì cắm sạc nơi quán nước ven đường.
Bạn có thể ném nó vào balo, nhét túi quần, treo lên xe máy – chẳng cần ốp bảo vệ hay dán cường lực. Vì nó sinh ra đã để sống sót – chứ không phải để khoe khoang.
Độ bền không chỉ là vật lý, mà còn là sự hiện diện
Ba tôi giờ đã gần 70. Chiếc Nokia năm nào vẫn còn hoạt động, dù bàn phím hơi phai, lớp vỏ có vài vết xước. Nhưng ông vẫn dùng – không phải vì tiếc tiền mua máy mới, mà vì “nó chưa hư thì thay làm gì”.
Với ông, và với rất nhiều người, chiếc Nokia 105 không đơn thuần là một thiết bị. Nó là người bạn thầm lặng. Là “đầu mối liên lạc” với con cháu. Là chiếc đèn pin mỗi khi cúp điện. Là đồng hồ báo thức mỗi buổi sớm mai. Và là minh chứng rằng – những thứ đơn giản, nếu được làm ra một cách chắc chắn, có thể bền bỉ theo năm tháng hơn bất cứ điều gì khác.
Vậy Nokia 105 có bền không?
Câu trả lời không nằm trong thông số kỹ thuật, cũng chẳng cần đến lời quảng cáo. Nó nằm trong từng vết xước do thời gian để lại. Nằm trong những câu chuyện đời thường giản dị – nơi chiếc điện thoại rơi xuống ao, hay bị kẹp trong cánh cửa sắt, nhưng vẫn kêu lên khi có người gọi tới.
Nó bền. Nhưng không bền kiểu “sản phẩm siêu cấp”. Mà bền theo cách của một người bạn thật lòng: ở bên bạn, ngay cả khi cuộc đời ném đủ thứ trục trặc vào mặt bạn – và vẫn lặng lẽ hoạt động